Tại sao thượng đế tạo ra con người có 2 mắt, 2 tai nhưng chỉ có 1 cái miệng?
Có khi nào bạn tự hỏi tại sao thượng đế tạo ra chúng ta luôn có sự sóng đôi: 2 mắt, 2 tai, 2 chân, 2 tay nhưng chỉ có một cái miệng?
Câu chuyện này sẽ cho bạn lời giải thích.
“Xa xưa, có một sứ thần nước nhỏ cống nạp cho một nước lớn ba tượng hình người bằng vàng ròng.
Quốc vương của nước lớn vui mừng tột độ, nhanh chóng nhận quà cống nạp của quốc gia nhỏ bé kia.
Nhưng sứ thần cống nạp vật quý lại đưa ra một câu hỏi khiến quốc vương phải suy nghĩ rất nhiều ngày nhưng cũng không thể nghĩ ra được câu trả lời.
Nội dung câu hỏi là:
“Trong ba tượng hình người bằng vàng kia, tượng nào có giá trị nhất?”
Quốc vương nước lớn đã nghĩ ra mọi biện pháp như tiến hành cân đong cả ba bức tượng nhưng trọng lượng của chúng hoàn toàn giống nhau.
Tiếp theo quốc vương còn mời những người thợ chạm khắc nổi tiếng kinh thành vào để đánh giá độ tinh xảo của bức tượng nhưng cũng không tìm được câu trả lời.
“Nên làm thế nào đây?” Nhà vua nghĩ.
“Ta không thể thỏa lòng nhận cống vật mà không có câu trả lời được, vương quốc nhỏ bé đó sẽ chê cười vương quốc của ta”.
Cuối cùng, có một vị đại thần đã cáo quan về quê từ lâu xin tiếp kiến nhà vua và nói: “Thần đã có câu trả lời”.
Vị đại thần già này lấy ba cọng cỏ dài, ở tượng vàng đầu tiên, ngài xuyên ngọn cỏ đó vào bên tai phải, lập tức ngọn cỏ lại lộ ra từ bên tai trái của bức tượng.
Hành động này được làm lại cho hai bức tượng còn lại.
Điều khác biệt là sau khi xuyên ngọn cỏ từ phía tai phải, đầu ngọn cỏ lại xuất hiện ở miệng của bức tượng thứ hai và cuối cùng không thấy xuất hiện ở bức tượng thứ ba.
Ở bức tượng cuối cùng này, ngọn cỏ đã rơi vào trong bụng bức tượng mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau khi việc “kiểm định” đã xong, vị đại thần già quay lại phía sứ giả và nói: “Bức tượng thứ ba là đáng giá nhất”.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, vị sứ giả gật đầu mỉm cười và cúi lạy vị đại thần đáng kính đó.
Chắc ai cũng thắc mắc: “Cuối cùng câu trả lời sẽ là như thế nào?”.
Thật đơn giản, câu trả lời của vị đại thần nằm ở kết quả“kiểm định” này.
Khi giải thích cho nhà vua về hành động của mình, vị đại thần đã nói: “Ông trời chỉ cho chúng ta 2 cái tai để nghe và 1 cái miệng để nói.
Sở dĩ như vậy là yêu cầu chúng ta nghe nhiều hơn nói.
Thế giới này sẽ thật buồn nếu ai cũng lặng im, giữ kín những nỗi niềm riêng rồi tự mình gặm nhấm mà không san sẻ cho ai.
Nhưng thế giới này còn buồn hơn nữa nếu như một người nói mà xung quanh đều đồng loạt chẳng mấy quan tâm, không ai muốn dừng chân và hỏi xem đối phương phải chăng đang muốn tâm sự?
Hình như, ai cũng bận để quên lắng nghe nhau!
Rồi cứ thế cảm xúc mòn héo dần đi, những kết nối giữa mỗi người lỏng lẻo dần rồi đứt gãy.
Cuộc sống này sẽ còn lại được bao nhiêu ý nghĩa khi những người thân thiết với nhau lại không thiết tha nghe nhau nói?
Không phải hờ hững nữa, đó là bỏ mặc và vô tâm!
Lắng nghe trọn vẹn đôi lúc còn có giá trị hơn cả những lời nói an ủi bâng quơ, bởi cảm giác được trút hết cả cõi lòng mình ra cho một người thành thực để tâm đã là quá đủ nhẹ nhõm.
Nhưng không phải ai cũng hiểu điều đó, chúng ta cần học cách yên ắng và lắng nghe nhau.
– Sưu tầm –