Những nỗi buồn không tên

Chúng ta để trôi duyên phận trong đời, mà quên mất mọi cố gắng đều cần thiết.

Và bởi tình yêu luôn luôn cần cố gắng…kể cả khi đã lạc mất nhau.

Chúng ta gói ghém ký ức cất thật sâu, mà quên mất ký ức cũng chứa đựng những tháng năm đẹp đẽ bên người, dù mười phần tổn thương vẫn có dăm ba phần hạnh phúc.

Chúng ta tự xây cho mình vỏ bọc, tường thành, mà quên mất càng gai góc chỉ khiến chúng ta càng trở nên xa cách với thứ gọi là tình yêu.

những nỗi buồn không tên

Chúng ta tự an ủi mình, tự dìu dắt mình đi qua nỗi buồn, mà quên mất cái chúng ta cần là một bờ vai, một bàn tay, một cái ôm đến từ người khác.

Chúng ta cứ ôm mãi vết thương và sợ hãi không dám bước tiếp, mà quên mất Trái Đất vẫn quay chẳng ai chờ đợi ai.

Chúng ta cứ để tuột tay những yêu thương mà quên mất những thứ đã qua khó lòng quay lại.

Mọi vết thương theo thời gian sẽ lành, cũng như mưa rồi cũng tạnh.

Nếu cứ mãi trú ngụ trong thế giới của riêng mình, chúng ta sẽ bỏ quên một chiếc cầu vồng rực rỡ ngoài kia, có biết không?

-Sưu tầm-

Để lại ý kiến của bạn