Con gái cứ hay tự ngộ nhận rồi lại làm khổ bản thân mình

Con người ta thật ngu ngốc và buồn cười, tình yêu dẫu biết rằng là sai, là đau, là kết cục chẳng như mong đợi, nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân, tự đốt cháy cả cảm xúc lẫn tuổi thanh xuân của mình.

Những ngày chủ nhật mưa mới thấy tâm trạng mình nặng trĩu.

Chẳng muốn làm gì, chẳng muốn rời đi.

Cứ muốn buông người lạc lõng trên chiếc giường đã lắm những bày bừa ngổn ngang.

Ấy vậy mà người ta vẫn còn muốn gieo thêm một vài mảnh vỡ.

Tuổi trẻ như một khúc nhạc du dương, có nốt thăng rồi thì có nốt trầm, có những ngày vui vẻ, cuồng quay rồi cũng sẽ có những ngày phải đối mặt với vô vàn những nỗi buồn lặng thinh.

Là những ngày phải đối mặt với nỗi nhớ anh dày cộm và da diết.

Thật buồn cười khi mình có là gì của nhau đâu anh.

Do chính em tự huyễn hoặc tình cảm của mình thôi anh à.

Lặng lòng rồi nhạy cảm, vẫn cứ nghĩ chúng ta có vài điểm chung, những tình cảm anh dành cho em rất bình thường rồi tự em khuếch đại thành những điều đặc biệt.

Giấu cho mỗi riêng em cứ ôm mơ mộng rồi cứ thế tan vỡ khi nào em đâu hay.

Ngày em nói với anh về tình cảm của em, cũng chính là ngày anh quay lưng chẳng một lời tạm biệt.

Em cũng đoán trước được mọi chuyện.

Nhưng con tim em đôi khi quá mạnh mẽ, đánh gục cả lý trí nơi em.

Một lần chọn nghe theo con tim, rồi vạn lần là niềm đau khó tả.

Khoảng cách của chúng ta ngày càng đẩy ra xa.

Xa đến nổi, nhiều lúc nhớ anh, em chỉ biết lặng im buông vài dòng nước mắt mà lòng nặng nề đến quặn thắt.

Chẳng biết tìm anh nơi đâu, chẳng dám gọi anh tới nơi đây, em đang chờ.

Xa đến nổi, hơi thở anh khi đứng cạnh nhau em cũng chẳng còn nhận ra, ánh mắt anh em cũng chẳng dám nhìn thẳng, nụ cười anh em chỉ dám liếc nhìn.

con gái cứ hay tự ngộ nhận rồi lại làm khổ bản thân mình

Con gái luôn tự ngộ nhận rồi lại làm khổ bản thân mình.

Từ ngày tỏ tình thất bại, chuyển từ trạng thái thương thầm sang đơn phương, là ngày tình cảm của em như vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Là em biết mình phải im lặng, chẳng được gọi điện hay tin nhắn hỏi thăm, là những lần lướt qua nhau vội vã, em chỉ biết cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nói vài câu chào cho khỏi thấy lòng lạc lõng, rồi lướt nhanh qua chứ nào dám nán lại lâu đối mặt với anh.

Em sợ rằng tim em lại thổn thức, lý trí lại gục ngã, nước mắt lại rơi thay cho nụ cười vẫn đang hiện hữu.

Em sợ dù cho mình có gồng mình mạnh mẽ, thì giọng nói vẫn nghẹn và khóe mắt vẫn cay.

Cách tốt nhất cho em vẫn là bước nhanh qua nhau.

Em vẫn nghĩ thế, mọi chuyện vẫn ổn nếu em chẳng phải gặp lại anh và đối mặt với mớ cảm xúc lẫn lộn này. Anh nhé!

Có những chiều, thấy anh ngồi lặng im bên chiếc băng ghế dài, thở dài mông lung.

Em ước rằng anh hãy nghĩ về em, hãy cầm điện thoại gọi em bảo em đến như khi xưa anh vẫn hay làm.

Là anh đang có chuyện buồn, anh lúc này cần người ở cạnh bên nghe những gì anh nói mà chẳng cần đáp lại, cho anh mượn bờ vai dẫu nhỏ bé nhưng anh vẫn cố tựa vào tìm chút bình yên.

Nhưng anh ơi, em vẫn đứng đây, nhìn anh lòng nặng xót, chuông điện thoại vẫn mãi chẳng rung lên.

Em vẫn đứng chờ, trong khi anh thì chẳng còn nhớ đến em. Nhân duyên đã sai ngay từ lúc mình gặp mặt nhau.

Để giờ đây, trái tim em lại bao lần thổn thức vì anh, rồi bấy nhiều lần đau thương, tan vỡ.

Mình sinh ra dẫu đã chẳng phải thuộc về nhau, nên dù cho thương thầm hay đơn phương cũng chỉ do chính em lựa chọn sự khổ đau cho riêng mình.

Em không trách, em cũng sẽ không chọn cách quên anh.

Em muốn thời gian sẽ cho em tự thích nghi với những nỗi đau hôm nay em đối mặt, là thêm một lần em mạnh mẽ trong tình yêu.

Con người ta thật ngu ngốc và buồn cười, tình yêu dẫu biết rằng là sai, là đau, là kết cục chẳng như mong đợi, nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân, tự đốt cháy cả cảm xúc lẫn tuổi thanh xuân của mình.

-Sưu tầm-

Để lại ý kiến của bạn